80 – Tôi Sẽ Giúp Cậu


An Lan chưa bao giờ thấy Cố Lệ Vũ như vậy.

Hơi thở của hắn lưu lại trên cổ cậu dường như chứa đựng luồng sức mạnh nào đó, có sức ăn mòn vô cùng khủng khiếp.

An Lan bị hắn bế bổng lên bằng một tay, tay còn lại nắm lấy cánh tay không an phận của An Lan, những nụ hôn hỗn loạn rơi xuống cổ An Lan như mưa rào.

Lần đầu tiên An Lan muốn bật ra tiếng chửi bậy.

Là tên nào vừa hứa hẹn sẽ dạy tôi kiểm soát tin tức tố?

Tại sao cậu lại bước vào thời kì mẫn cảm rồi hả?

An Lan không khỏi băn khoăn, không biết cậu có nên cắn Cố Lệ Vũ hay không, rõ ràng khi đó hắn đã kìm nén chịu đựng vô cùng vất vả, vừa rồi lại bị tin tức tố của cậu ăn mòn.

Phải biết rằng, đối với Cố Lệ Vũ mà nói, về cơ bản có lẽ đây không được tính là “phản kháng”, hắn vốn dĩ rất lưu luyến tin tức tố của An Lan, khi tin tức tố trên người An Lan phóng tới, sự “tấn công” này với Cố Lệ Vũ, quả thực cũng giống như… cám dỗ nhân lên gấp hàng trăm nghìn lần.

Cố Lệ Vũ đè An Lan xuống đất, nhận ra hắn muốn làm gì, An Lan quả thực sắp hồn phi phách tán, cậu duỗi tay ra, cuối cùng cũng với tới chân bàn cà phê, nghe nói nó được làm bằng gỗ hồ đào Bắc Mỹ, cực kì nặng. An Lan dùng sức kéo, bàn cà phê ma sát với mặt đất vang lên mấy tiếng “kin kít”, lúc ấy Cố Lệ Vũ dừng lại một lát.

Đồ đạc cạnh bàn cà phê bị kéo rơi xuống, trong đó có mấy tờ tạp chí giới thiệu các tổ chức từ thiện, An Lan quăng hết về phía sau, tất cả đều đập lên mặt Cố Lệ Vũ.

Cố Lệ Vũ nghiêng mặt sang một bên, liền đi tới khóa eo An Lan, kéo cậu về.

Adrenaline điên cuồng tuôn trào trong cơ thể, An Lan đột ngột quay người, ra sức đá vào ngực Cố Lệ Vũ, lợi dụng lực này khiến hắn trượt về phía sau một chút, lập tức đứng dậy co chân bỏ chạy.

Cả đời này cậu chưa bao giờ nhếch nhác thảm hại đến thế, vừa bò được ba bốn bậc còn suýt chút nữa ngã trên cầu thang.

Cố Lệ Vũ chân dài bước theo sau, chỉ trong nháy mắt đã đi tới sau lưng An Lan, vừa nhìn thấy An Lan liền muốn giữ cậu trên cầu thang, An Lan vội vàng tránh sang một bên, bò dậy tiếp tục chạy.

Chạy vào phòng ngủ, cậu đang định đóng cửa, nhưng cánh cửa đã bị giữ chặt.

An Lan nghiến răng định đá về phía Cố Lệ Vũ, nhưng Cố Lệ Vũ không những chỉ dùng một tay đã chặn được đầu gối An Lan, tay kia còn dứt khoát đẩy cửa ra.

“Rầm—” một tiếng, chấn động đến mức đầu An Lan cũng đau nhức, trái tim sắp phun ra khỏi cổ họng.

Chẳng điều gì cứu vãn được sự tình này nữa, nhận thấy không thể dừng Cố Lệ Vũ lại, An Lan chỉ còn cách xông tới tủ đầu giường. An Lan nhanh chóng lấy ra một hộp sắt nhỏ, Cố Lệ Vũ thình lình nhấc bổng cả người cậu, ném xuống, sau đó đè lên.

An Lan hoàn toàn không biết chắc được Cố Lệ Vũ muốn làm gì tiếp theo, cậu hoảng sợ mở hộp sắt ra, Cố Lệ Vũ trực tiếp lật úp An Lan, nhấn đầu cậu xuống, đã đâm lao thì phải theo lao.

An Lan vung tay, đâm kim tiêm chứa thuốc ức chế lên cánh tay Cố Lệ Vũ, tiêm hết liều thuốc vào người hắn.

Cố Lệ Vũ vẫn nhấn đầu An Lan, hận không thể hất An Lan ra, An Lan nhắm chặt hai mắt, nhưng Cố Lệ Vũ vẫn đứng yên như cũ không động đậy, cánh tay đang giữ lấy cậu rõ ràng đang run lên từng hồi.

Mười giây trôi qua, một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Tôi xin lỗi… bây giờ cậu… ra ngoài đi.”

Đến lúc này An Lan mới mở mắt, Cố Lệ Vũ buông tay, chống xuống bên tai An Lan.

Hắn cúi đầu, lông mày nhíu chặt lại, từ cổ đến mặt đỏ bừng, như thể chỉ cần hé mắt một cái thì máu sẽ lập tức trào ra vậy.

An Lan biết rằng thuốc ức chế đã phát huy tác dụng, cậu cẩn thận từ từ rời khỏi vòng tay Cố Lệ Vũ.

“Nhanh lên chút…” Cố Lệ Vũ ngoảnh mặt đi, tựa như không dám nhìn thẳng vào An Lan.

An Lan lập tức bò ra ngoài.

Khi cậu lật người, đầu gối vừa chạm phải Cố Lệ Vũ, người kia đột ngột nắm lấy chân cậu, khoảng thời gian này An Lan đã cao lên, khoảng 1,8m, chân cậu rất dài, đường cong vừa đẹp đẽ vừa gợi cảm.

Cố Lệ Vũ cúi đầu, An Lan căng thẳng đến nỗi không dám nhúc nhích, nhưng người kia vừa chạm vào đầu gối cậu một cái liền đẩy cậu ra.

An Lan chạy ra ngoài ngay lập tức.

Cố Lệ Vũ lập tức ngã xuống, kéo chăn bông đắp lên người.

Trong chăn bông vẫn còn vương lại mùi của An Lan .

Mùi hương sạch sẽ, thơ ngây, không ẩn chứa bất cứ ý vị đề phòng nào.

Đốm lửa trong máu dường như đã cháy lan ra khắp đồng cỏ, mùi hương thoang thoảng này thực sự không thể nào an ủi Cố Lệ Vũ, cũng không thể nào khiến hắn bình tĩnh lại được.

Hắn mò đến chỗ hộp sắt nhỏ, mở một ống thuốc ức chế khác rồi tiêm thẳng xuống, cảm giác nóng rẫy trong lòng hoàn toàn không thể nào kìm nén được.

Cố Lệ Vũ vội vàng ném ống thuốc rỗng ra ngoài, tiêm cho mình một mũi thuốc khác, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Tin tức tố trên người An Lan chứa đựng một năng lực xuyên thấu mà hắn không thể nào chống lại, cành trúc khẽ đung đưa, lá trúc trêu chọc thần kinh hắn, hắn chỉ cảm thấy cả người khô nóng, muốn lao đi kéo An Lan quay lại.

Dùng cách thức tàn nhẫn nhất khiến cậu khóc nấc lên.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ vốn dĩ đã đóng lại bất ngờ được mở ra.

Cố Lệ Vũ không thể quen thuộc với tiếng bước chân của An Lan hơn được nữa, hắn nghiến răng cảnh cáo người kia: “Đi ra ngoài.”

Đừng thách thức giới hạn cuối cùng của tôi.

“Cố Lệ Vũ.” An Lan lại gọi tên hắn.

Rất nghiêm túc, rất rõ ràng.

Gân xanh trên trán Cố Lệ Vũ đồng loạt nổi lên.

“Đi ra ngoài… Gọi điện thoại tìm người tới…”

“Tìm ai? Cố Thanh Xuyên? Hứa Tinh Nhiên…”

Cố Lệ Vũ không chịu nổi, gầm lên: “Đừng nhắc đến những người đàn ông khác trước mặt tôi!”

“Ủy ban quản lý Alpha? Nếu bọn họ đến, cậu sẽ bị cách ly đúng không?”

An Lan vén chăn bông lên, nhìn thấy nơi đáng sợ và dữ dằn nhất của Cố Lệ Vũ.

“Vậy hãy để tôi bị cách ly…”

“Tôi sẽ giúp cậu.”

“Cậu có biết thế nào là đánh dấu hoàn toàn không? Đó không phải là…”

An Lan nhích tới gần hắn, “Tôi sẽ giúp cậu…”

Cố Lệ Vũ trợn tròn hai mắt, cả người giống như bị đóng đinh, thậm chí còn không dám nhúc nhích.

Cảm giác ấm áp khiến tin tức tố trong máu của hắn sôi trào đến mức muốn nổ tung, hắn ngửa đầu lên, giơ cổ chờ án chém, cho dù An Lan có muốn giết hắn thì hắn cũng vui lòng.

An Lan cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc mình lại to gan lớn mật như vậy, mọi việc cậu làm đều chỉ là bắt chước Cố Lệ Vũ mà thôi, nếu mình vụng về chỉ sợ sẽ làm người kia bị thương.

Cố Lệ Vũ run rẩy cực kỳ dữ dội, chuyện này khiến An Lan luôn tự hỏi không biết có phải mình đã làm sai chỗ nào không, khi cậu muốn nhìn Cố Lệ Vũ một chút, thì người kia đã giơ một tay ngăn ánh mắt cậu, tay kia giữ cậu lại.

Tin tức tố mùi Long Diên Hương giống như những làn sóng thủy triều không ngừng dâng lên, nóng rực như thể ngọn núi lửa dưới đáy biển vừa phun trào, nham thạch chảy hòa lẫn vào nước biển.

An Lan nhớ lần đó ở trong phòng tắm, mặc dù Tiêu Thần và Hứa Tinh Nhiên ở ngay phòng bên cạnh, khiến cậu cảm thấy mỗi giây trôi qua dài đằng đẵng như một năm, nhưng bây giờ Cố Lệ Vũ vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu kết thúc nào.

An Lan đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rời khỏi hắn, chân còn chưa kịp chạm xuống đất đã bị hắn kéo lại, ngã nằm lên người Cố Lệ Vũ.

“Cậu định đi đâu…”

Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, tựa như mặt biển trước cơn giông, mây đen dần dần sà xuống, kéo theo cả bầu trời sụp đổ.

An Lan hôn lên mu bàn tay hắn, cất tiếng: “Tôi sẽ sớm quay lại.”

Cố Lệ Vũ nhắm nghiền hai mắt, đẩy An Lan ra.

An Lan nhanh chóng chạy xuống phòng bếp dưới lầu, mở ngăn đá tủ lạnh ra, cuối cùng cũng tìm thấy đá viên.

Cậu đập nhỏ cục đá ra, đổ vào cốc, không thèm quan tâm đến những viên đã khác rơi vương vãi trên nền đất và trong bồn rửa, cầm cái cốc trên tay vội vàng chạy về phòng ngủ, vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Cố Lệ Vũ Mặc đang ngồi dựa lên đầu giường, ôm đầu gối, hai tay ôm lấy chính mình, bả vai khe khẽ run rẩy.

“Cậu… Sao cậu lại quay về…”

Bây giờ An Lan mới hiểu, vừa rồi Cố Lệ Vũ cố tình buông tay cậu ra là để cậu rời đi.

“Ừ, tôi quay lại rồi đây.”

An Lan đặt cái cốc lên đầu giường, lấy một viên ngậm vào miệng, viên đá phát ra tiếng lách cách lạch cạch giữa hai hàm răng, cậu đang định đến sát bên người Cố Lệ Vũ, thì Cố Lệ Vũ dùng một tay gõ vào trán cậu, đẩy cậu ra xa.

“Cậu đã cố gắng rất nhiều rồi… Đừng cố thêm nữa… Gọi điện thoại cho Cố Thanh Xuyên.”

Giọng Cố Lệ Vũ không còn run rẩy như trước, nhưng mùi tin tức tố trong phòng vẫn dày đặc, đến nỗi trái tim An Lan cũng đập rộn cả lên.

An Lan không nói gì, lao vào vòng tay Cố Lệ Vũ.

Cảm giác ấm áp trong tưởng tượng không hề xuất hiện, trái lại, cái lạnh đột ngột tràn đến khiến hơi thở của Cố Lệ Vũ cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Cảm giác băng và lửa hòa quyện vào nhau khiến Cố Lệ Vũ muốn phát điên, hắn siết chặt lấy An Lan, tưởng chừng cả người sắp bị thiêu rụi như thể vừa ngã thẳng từ độ cao mười nghìn mét, rơi xuống một vùng băng tuyết trắng xóa.

Đó là một cảm giác vô cùng đặc biệt, dòng máu nóng chỉ chực chờ thoát khỏi tầm kiểm soát của cơ thể đột nhiên ngừng lại, hơi thở của Cố Lệ Vũ cũng dần dần trở nên ổn định.

An Lan ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra ý cười: “Xem ra thật sự có tác dụng!”

Cố Lệ Vũ nhẹ nhàng chạm lên mái tóc cậu, nhưng cũng chẳng dám đụng chạm cậu mạnh bạo hơn nữa, bởi vì lý trí mất bao công sức mới trở về của hắn rất có khả năng sẽ lại sụp đổ vì khuôn mặt vui vẻ tươi cười không chút phòng bị của An Lan.

“Cậu… học được từ đâu vậy?”

An Lan sững người một lúc, nhưng không trả lời hắn.

“Sao cậu không nói gì?” Cố Lệ Vũ tiếp tục.

“Đau.”

Nói nhảm nhí gì vậy, cậu cứ thử ngậm một cái bóng đèn Philips vào miệng xem sao đi!

Hơn nữa cũng chẳng có cách nào để giải thích với hắn rằng Alpha có phim hành động Alpha, Beta cũng có phim kinh điển của Beta, không được hả?

An Lan đang định quay người lại, Cố Lệ Vũ đột nhiên túm lấy cậu.

“Đừng…”

An Lan còn tưởng hắn sẽ nói mấy câu kiểu “Đừng đi”, bèn vội vàng an ủi hắn nói: “Lộn xộn quá…”

Ý là nếu không mau chóng thu dọn đồ đạc, đến khi Tống Khả Lan quay lại, có thể sẽ ngất xỉu tại chỗ luôn vì sợ hãi.

“Ý tôi là… đừng quay lưng về phía tôi.” Cố Lệ Vũ nói.

“Sau lưng tôi có gì à?” An Lan sờ sờ sau lưng mình theo bản năng.

Cố Lệ Vũ trả lời: “Cậu nghĩ việc đánh dấu hoàn toàn được thực hiện ở đâu?”

An Lan ngẩn ra, cậu cúi đầu xuống, quần thể thao lúc trước mình mặc đã bị cởi ra từ ​​lâu, bây giờ cậu chỉ đang mặc quần đùi, đôi chân thon dài thẳng tắp, ngớ ngớ ngẩn ngẩn lộ hết ra ngoài.

Cố Lệ Vũ quay mặt đi không nhìn cậu, nhưng hai lỗ tai đều đỏ ửng.

An Lan liền lồm cồm bò xuống, tiện tay túm lấy một chiếc quần ngủ mặc lên người, đi xuống phòng khách dọn dẹp.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Cố Lệ Vũ liếc nhìn cốc thủy tinh đặt bên cạnh giường, lại cau mày.

Thời kỳ mẫn cảm sẽ không trôi qua nhanh như vậy.

Hắn nên khóa cửa phòng không cho An Lan vào nữa, sau đó gọi điện cho Cố Thanh Xuyên, để anh ta đưa hắn đến bệnh viện cách ly.

Nhưng nơi sâu thẳm nhất ở tận cùng trái tim hắn vẫn tràn đầy khao khát, khao khát An Lan ôm hắn, vỗ về hắn, ở bên hắn.

Cố Lệ Vũ thở dài một hơi, tự ôm đầu mình, đợt tiếp theo trong kỳ mẫn cảm lại sắp ập đến.

An Lan trở lại phòng khách, đẩy bàn cà phê gỗ hồ đào về vị trí cũ, nhặt mấy cuốn tạp chí lên, cất dọn ngay ngắn. Mũi chân đá vào ống quần lúc nãy, tim cậu khẽ run lên chẳng rõ lý do, cậu chợt nhớ đến chuyện Cố Lệ Vũ tàn bạo lôi tuột nó ra, tự nhiên lại sợ hãi hết hồn hết vía.

Quai hàm hơi đau nhức, An Lan xoa xoa gò má mình.

An Lan cầm quần bước lên bậc thềm, đứng từ trên cao kiểm tra lại cách sắp xếp đồ đạc trong phòng khách một lần nữa, lúc này mùi Long Diên Hương nồng đậm lại lan tràn trong không khí, trầm thấp đến mức trần nhà dường như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.

“Tại sao… lại nữa rồi?”

An Lan vội vàng chạy về phòng ngủ, đẩy cửa mở ra, Cố Lệ Vũ lại cuộn mình ở đó, đắp chăn bông trùm kín người.

“Cậu chỉ là đang tự lừa mình dối người”.

An Lan chợt cảm thấy xót xa, liền vén chăn bông chui vào.

Đến hơn mười giờ tối, buổi từ thiện của Tống Khả Lan cuối cùng cũng kết thúc, Cố Thanh Xuyên lái xe đưa bà trở về nhà.

“Thanh Xuyên, cảm ơn cháu.” Tống Khả Lan cười nói.

“Cô nói mấy người Tiểu Vũ đã về rồi sao?” Cố Thanh Xuyên tò mò khẽ nhướng mày.

“Cũng đã hơn mười giờ, chắc chắn là về rồi. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tiểu Vũ luôn rất đều đặn.”

“Vậy cũng chưa chắc. Đối với trẻ em ở độ tuổi này, nếu người chúng thích ở ngay bên cạnh thì lúc nào cũng sẽ nhớ nhung trằn trọc…” Cố Thanh Xuyên mới nói được nửa câu, liền cau mày, “Tin tức tố này đúng là quá nồng!”

Tống Khả Lan cũng nhận ra: “Đây là tin tức tố của Tiểu Vũ… Đang xảy ra chuyện gì vậy!”

Bà lập tức mở cửa, chỉ mới hé ra một kẽ hở nhỏ, mùi Long Diên Hương nồng đậm đã tràn ngay đến như sóng biển cuồn cuộn mãnh liệt dâng lên, Tống Khả Lan suýt chút nữa cũng không thể đứng vững.

Cố Thanh Xuyên giơ tay đỡ Tống Khả Lan, mùi hương điên cuồng tùy tiện ập tới như thể nước biển bốc hơi, dù là Alpha chất lượng cao, Cố Thanh Xuyên cũng phải lùi về sau nửa bước.

“Hỏng bét rồi… là thời kỳ mẫn cảm!”

Tống Khả Lan cũng phản ứng lại: “Thời kỳ mẫn cảm… không thể, Tiểu Vũ vẫn luôn kiểm soát được rất tốt…”

“Đó là bởi vì từ trước đến nay nó chưa từng thích ai bao giờ!”

Cố Thanh Xuyên vội vã chạy lên lầu.

Cho dù là tin tức tố của chính con trai mình, nồng độ dày đặc như vậy, Tống Khả Lan cũng bị áp chế đến mức gần như không thể đứng vững, chỉ còn cách nắm lấy tay vịn chầm chậm di chuyển từng bước.

“Ông trời phù hộ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…”

Cố Thanh Xuyên cho rằng cửa phòng ngủ chắc hẳn đã bị khóa, nhưng không ngờ vừa đẩy một cái đã mở ra.

Trong không gian này, tin tức tố dường như càng nặng nề hơn, phải đột ngột đối mặt với lượng tin tức tố tập trung dày đặc đến vậy, chân Cố Thanh Xuyên cũng hơi mềm nhũn.

“Tiểu Vũ… Tiểu Vũ sao rồi?” Tống Khả Lan lo lắng hỏi.

“Đừng tới đây.” Cố Thanh Xuyên lạnh giọng cảnh cáo.

Tống Khả Lan sững người, trong lòng chợt dâng lên dự cảm xấu, nhưng cho dù thấp thỏm lo sợ, bà vẫn muốn biết tình trạng con trai mình ra sao.

“Cháu đã nói đừng tới đây, cô cứ giao cho cháu.”

Cố Thanh Xuyên bước vào phòng ngủ, tiện tay khóa trái cửa để ngăn Tống Khả Lan thật sự bước vào.

Chưa nói đến nồng độ tin tức tố này, tình cảnh thế này, Cố Thanh Xuyên cũng e ngại rằng Tống Khả Lan không thể chịu đựng nổi.

Cố Lệ Vũ đang dựa vào đầu giường, ôm chặt một người trong vòng tay, chăn bông vừa vặn che đi gần hết, chỉ để lộ ra vài sợi tóc đen.

Không cần vén chăn bông lên, Cố Thanh Xuyên cũng biết người kia là ai, dù sao chỉ mình An Lan mới có thể để Cố Lệ Vũ ôm như thế này.

Ngoài mùi Long Diên Hương, Cố Thanh Xuyên còn tinh ý nhận thấy một mùi hương khác, mùi hương mang theo chút tanh nhẹ, càng đến gần lại càng nồng.

Cố Thanh Xuyên hiểu quá rõ điều gì sẽ xảy ra khi một Alpha đang trong thời kỳ mẫn cảm đối mặt với người mình yêu, điều quan trọng hơn là Alpha này lại không thể đạt được cảm giác thỏa mãn thông qua việc đánh dấu tạm thời, vì vậy nếu hắn mất kiểm soát thì chuyện sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có thể dẫn đến kết cục hại chết người yêu.

Nếu… có chuyện gì xảy ra với An Lan, đời này của Cố Lệ Vũ coi như cũng sẽ chấm hết.

Giây phút này, Cố Lệ Vũ gục xuống tựa như đang say ngủ, giữa hai chân mày thư giãn êm dịu, nếu chỉ nhìn sơ qua thì hoàn toàn không thể nhận ra được hắn lại đang trong thời kỳ mẫn cảm.

Càng yên tĩnh bình lặng, Cố Thanh Xuyên càng thêm lo lắng bất an, anh ta đang định kéo mép chăn bông, hai mắt Cố Lệ Vũ đột nhiên mở ra, ánh mắt lạnh lẽo như băng đột ngột quét qua.

“Anh định làm gì?”

“An… An Lan bị sao vậy?” Cố Thanh Xuyên hỏi.

“Không sao cả.” Cố Lệ Vũ trả lời.

Chăn bông trượt xuống, dừng lại vừa đúng trên bờ vai An Lan, cậu nghiêng đầu, một tay vòng qua ôm lấy Cố Lệ Vũ, dựa lên ngực hắn ngủ rất say, mi mắt cũng toát lên vẻ mệt mỏi, nhưng là bộ dạng lưu luyến không rời, hoàn toàn không giống như đang sợ hãi Cố Lệ Vũ.

“Khắp biệt thự toàn là tin tức tố của em.” Cố Thanh Xuyên bình tĩnh lên tiếng, anh ta đang định bước tới gần để kiểm tra xem liệu An Lan có thực sự an toàn hay không, nhưng mũi chân đã đá vào một chiếc hộp sắt, bên trong chứa thuốc ức chế của Cố Lệ Vũ.

Vẫn còn ba ống thuốc, hộp này có thể chứa tất cả sáu ống thuốc, đồng nghĩa với việc nhiều nhất là Cố Lệ Vũ đã sử dụng ba ống thuốc.

“Em tiến vào kỳ mẫn cảm.” Cố Lệ Vũ trả lời.

Đồng tử Cố Thanh Xuyên run lên, khuôn mặt vốn nho nhã dịu dàng trở nên lạnh lùng ảm đạm, “Vậy mà em vẫn để An Lan ở lại bên cạnh mình? Cậu ấy không phải Omega, không thể vỗ về an ủi em…”

“Nếu cậu ấy không ở bên cạnh em, có lẽ em đã phát điên thật rồi.” Cố Lệ Vũ cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên tóc An Lan.

“Bây giờ em thấy thế nào?” Cố Thanh Xuyên hỏi.

“Em không sao.”

“Tin tức tố nồng đậm như vậy, em vẫn nói mình không sao được hả?” Cố Thanh Xuyên hoàn toàn không tin chút nào, anh ta giữ lấy cổ tay Cố Lệ Vũ, cảm nhận nhịp đập của hắn.

Quả thực là mạch đập bình thường.

Cố Thanh Xuyên không thể tin nổi.

“Em thật sự chưa làm gì An Lan?”

“Thật.” Cố Lệ Vũ ôm An Lan, ánh mắt nhìn Cố Thanh Xuyên ẩn chứa đầy sự cảnh cáo.

Cố Thanh Xuyên hiểu rõ, lúc này hoàn toàn không thể nào tách rời hai người bọn họ, hiện giờ Cố Lệ Vũ vừa mới hồi phục sau thời kỳ mẫn cảm, bất cứ hành động nào đụng chạm đến người yêu của hắn cũng sẽ tạo thành kích thích ảnh hưởng đến hắn, thậm chí có thể khiến hắn quay lại thời kỳ mẫn cảm một lần nữa.

“Đi ra ngoài.” Cố Lệ Vũ vừa nói vừa ôm chặt An Lan “Mùi trên người anh rất khó chịu.”

Đây chính là đặc tính chiếm hữu của Alpha, cho dù An Lan vẫn còn đang say ngủ, hắn cũng không chịu để An Lan cảm nhận mùi hương nào khác ngoại trừ mùi hương của chính mình.

“Em muốn anh ra ngoài cũng được, nhưng em nhất định phải để anh kiểm tra chắc chắn rằng An Lan không sao.”

Tim Cố Thanh Xuyên đập rất mạnh, anh ta đã sẵn sàng bị Cố Lệ Vũ từ chối, hoặc thậm chí bị tấn công bởi tin tức tố của Cố Lệ Vũ, nhưng điều quan trọng hơn cả là sự an toàn của An Lan. Nếu không, khi Cố Lệ Vũ hoàn toàn thoát khỏi thời kỳ mẫn cảm, hắn sẽ rất đau đớn vì đã vô tình làm tổn thương người mình yêu nhất.

Chương 81

1 bình luận về “80 – Tôi Sẽ Giúp Cậu

Bình luận về bài viết này